Mẹ Thùy có một cái đài đã theo mẹ Thùy chinh chiến suốt thời đại học. Không may sau khi mẹ Thùy tốt nghiệp thì đài bị hỏng, mẹ Thùy nhờ bố Thắng sửa thì nhận được câu trả lời "Anh toàn sửa những thứ ... to to như TV hay máy tính chẳng hạn, chứ cái đài bé tẹo thế này... sửa làm gì".
Thế là đồng chí đài được đăng ký thường trú dài hạn ở nhà ông bà ngoại (vì mẹ Thùy vẫn tiếc không muốn vứt đi). Hôm đó Ỉn về thăm ông bà ngoại, biết truyện Ỉn quyết định ra tay "nghĩa hiệp" sửa đài giúp mẹ
Nào em đài ơi, ra đây để anh Ỉn sửa cho nào ... Làm việc rất chăm chú đến mức "bột quên cả ăn, sữa quên cả uống" ... Sao sửa mãi vẫn chưa được nhỉ, àh quên mất chưa xem xuất xứ của đài. Để xem nào ... chết rồi! Hóa ra là đài Tàu àh! Thôi, thôi rồi! Thảo nào bảo bố Thắng sửa thì bố cứ lẩn như trạch! Quả này mà chịu thì mất uy tín của Ỉn con quá, làm thế nào bây giờ ... Ah, đúng rùi phải giở tuyệt chiêu ra thôi! Tuyệt chiêu của cháu đây các cô bác anh chị ạ! Có vẻ có hiệu quả đấy, tiếp tục "sửa" thôi ... Chà, đài của mẹ Thùy hỏng nặng quá. Làm Ỉn "sửa" mãi ...Cuối cùng thì sau một hồi nỗ lực "sửa" Ỉn gọi:"Mẹ Thùy ơi, đài chạy được rồi!"
2 comments:
Chuyện mẹ Thùy nhớ bố Thắng nên hồi tưởng-> kể lại phải không? Vì trong ảnh bác thấy Ỉn trông... "hói hói" í?!!! Trông Ỉn 'trẻ" hơn Ỉn hôm đến nhà bác chơi nên bác nghĩ thế...
Hí hí, bố cháu hồi tưởng đấy bác ạ! Cháu đã bảo là blog của cháu là theo chủ đề, chứ ko theo ngày tháng đâu! Ảnh này từ hồi cháu mới được có vài tháng tuổi đấy, hihi. Hói là phải rùi. May mà bây giờ tóc cũng tốt tốt rùi, ko có thì xấu giai lắm, bác nhỉ!
Đăng nhận xét