Mẹ muốn viết, viết thật nhiều nhưng giờ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả, chán nhỉ?
Mẹ chỉ muốn tâm sự về những suy nghĩ của mẹ hiện tại, về con, về bố.
Dạo này công việc của mẹ đình trệ quá rồi. Mẹ biết là mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian, ko chú tâm vào công việc, mà khi mới bắt đầu mẹ đã rất mãn nguyện, rất yêu thích nó. Đã có lúc mẹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và may mắn vì có được công việc này - công việc mà bấy lâu mẹ mơ ước. Một công việc văn phòng thuần túy, chứ ko như ở nhà máy trước kia. Công việc văn phòng với giấy tờ, thủ tục và cả công việc dịch thuật mà mẹ đã được đào tạo ở trường nữa. Hồi mới vào, mẹ rất hăng say với công việc mới này. Mẹ chịu khó làm việc, có thể nói là hăng say làm việc, vừa là yêu thích, cũng vừa là để chứng tỏ năng lực trong thời gian đầu. Có lẽ cũng chính vì muốn kiểm tra năng lực của mẹ hay sao ấy mà thời gian đầu các bác giao cho mẹ rất nhiều tài liệu dịch, và lúc nào cũng đặt ra deadline rất sát. Mẹ cũng đã rất cố gắng để hoàn thành mọi công việc đúng hoặc sớm trước thời hạn. Và cũng nhờ sự cố gắng ấy mà mẹ đã được tăng lương, dù chỉ ít thôi, nhưng có lẽ là các bác cũng hài lòng về công việc mà mẹ đã làm trong thời gian tạm gọi là thử việc. Vậy mà, từ khi bố đi học, mẹ cảm thấy hụt hẫng, chán chường vì nhớ bố, rồi bao nhiêu việc khác nữa, khiến nhiều khi mẹ stress. Chính vì thế đã ảnh hưởng đến công việc của mẹ, mẹ trở nên lười biếng, mẹ trở nên ỷ lại, mẹ ko muốn làm việc, mẹ dựa vào lý do đó để dồn lại công việc. Mẹ thấy mình thật là kém cỏi. Thấy người khác họ rất chăm chỉ, có ý chí làm việc rất nghiêm túc mà mẹ thấy mình quả là kém, quá kém. Rồi lại còn biết bao nhiêu mối quan hệ xung quanh nữa, nó cũng khiến mẹ phải suy nghĩ thật nhiều, làm mẹ mệt đầu, mệt óc, làm ảnh hưởng đến công việc của mẹ. Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ tại mẹ kém bản lĩnh, mẹ thiếu ý chí quyết tâm, mẹ hay để tình cảm ảnh hưởng đến công việc mà thôi.
Từ bây h, mẹ phải điều chỉnh để ko còn bị tình cảm chi phối vào công việc nữa, phải ko con trai?
Nếu mẹ ko điều chỉnh thì có lẽ mẹ sẽ chẳng giữ được công việc này lâu. Hơn nữa, mẹ cũng cảm thấy xấu hổ với các bác, vì có lẽ các bác ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng về mẹ.
Mẹ hứa, từ giờ mẹ sẽ chuyên tâm vào công việc, ko để tình cảm ảnh hưởng đến công việc nữa.
Còn chuyện này nữa, mẹ thấy mẹ có lỗi với Ỉn thối lắm. Dạo trước mẹ ko chăm lo nhiều cho Ỉn thối, cứ để mặc con cho bà nội chăm, vì nghĩ rằng bà cũng như mẹ, sẽ chăm sóc con chu đáo. Nhưng mẹ đã sai, xem lại đoạn phim dì Tũn quay con cởi trần mà mẹ thấy xót ruột quá. Con gầy còm, giơ cả xương sườn ra, mặt thì tọp đi. Mẹ thấy xót lắm con ạ! Mẹ thấy mình thật vô tâm, mẹ chỉ quan tâm xem tình cảm của bố thế nào, có thay đổi gì ko, mà chưa quan tâm nhiều xem con ăn uống, ngủ nghê ra sao. Vì có lúc mẹ nghĩ rằng, cứ để tự con muốn ăn uống bao nhiêu cũng được, ko nên bắt ép nhiều. Vậy nhưng, nếu ko ép con ăn thì con sẽ gầy, con sẽ ốm, con sẽ ko tăng cân được, ko phát triển tốt được. Mẹ xin lỗi Ỉn thối nhé! Mấy hôm nay về bà ngoại, bà chịu khó chăm con ăn nên trông con đỡ hơn một chút. Mẹ lại thấy, quả thật mình rất vô tâm.
Từ giờ, mẹ sẽ phải quan tâm đến con nhiều hơn, vì con thiệt thòi, mẹ đi làm cả ngày, bố lại chẳng có ở nhà. Thương lắm, con giai ạ!
Yêu con vô cùng!
2 comments:
Mẹ Ỉn cố gắng lên nhé, chỉnh đốn lại công việc cho ngon lành! Không phải lo lắng cho bố Ỉn nhiều đâu, bố Ỉn ngoan lắm mà, mẹ Ỉn cứ yên tâm đi!
Yêu hai mẹ con nhiều lắm!
Hi, em chào chị ạ! Lâu lâu bận quá không vào blog của cu Ỉn. Hôm nay vào đọc, thấy tâm sự của chị, định email cho chị mà không bít email của chị là gì, em đành comment vào đây vậy nhé! Em rất hiểu tâm trạng của chị, chị ạ. Tuấn Anh nhà em ở cách em có 50 km, gặp nhau suốt, vậy mà thi thoảng em vẫn có cảm giác bất an, thi thoảng vẫn ghen, mặc dù biết chả có gì để mà ghen. Chắc con gái tuổi Nhâm Tuất là thế! ^ ^ Người nhạy cảm lại càng suy nghĩ nhiều hơn. Em hạnh phúc hơn chị vì chúng em ở gần nhau, nên có stress là được giải toả ngay. Chị ở nhà vừa vất vả với Ỉn, vừa lo cho anh bên này, tránh sao khỏi có lúc nghĩ ngợi. Nhưng mà cố gắng đừng nghĩ ngợi nhiều chị nhé! Vì nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến công việc, sức khoẻ và sắc đẹp lắm. Từ xưa đến nay, em chưa gặp người nào yêu và thương vợ như anh Thắng. Anh ấy thương chị nhiều lắm đấy chị ạ. Anh Thắng là người mà em có thể dám chắc, không yêu ai khác ngoài vợ ^ ^ Dám chắc 100% luôn chị ạ. Chị hãy tin tưởng nhiều hơn, vui nhiều hơn chị nhé!
Em chúc anh chị luôn hạnh phúc! Chúc Ỉn luôn ngoan và hay ăn chóng nhớn!
Đăng nhận xét