Con được trường tặng áo đồng phục màu cam, đẹp ơi là đẹp, nổi ơi là nổi. Sáng ra rất hào hứng đi khai giảng, thích lắm! Hai mẹ con đến thì các cô và các bạn đang chuẩn bị để biểu diễn rùi. Cô lôi tuột con vào hóa trang, trang điểm để lên biểu diễn.
Ô, con đi với mẹ con cơ mà, cô làm thế là con hơi bị "sốc" đấy. Cứ để người ta từ từ chứ lị. Thế là anh chàng khóc mếu, đòi mẹ. Mẹ phải trốn xuống dưới hàng ghế cuối để anh í không nhìn thấy.
Cô đeo cho cái khăn và định "oánh" tí son môi (vì bạn nào cũng oánh, lên biểu diễn cơ mà). Dưng mà Ỉn thì không nhá, nhất quyết không là không. Cô cũng đành phải chịu, hihi.
Anh í ngồi xếp hàng, thế mà mắt lúc nào cũng cứ dáo dác nhìn quanh tìm mẹ thế này này:
Mà chả hiểu sao hôm đấy, các bạn thi nhau khóc um ti cả lên. Chắc do đông người quá nên ko quen. Có anh lên hát rùi mà vẫn khóc, hì hì.
Còn bao nhiêu là tiết mục văn nghệ nữa, mà chuẩn bị đến lượt lớp Ỉn biểu diễn thì trời lại mưa nên đành hoãn vào trung thu. Chán thế! Nhưng mà anh chàng thì sướng, chạy ngay ra vồ lấy mẹ! Mẹ bế, mẹ bế!
Đấy, kỉ niệm về lễ khai giảng đầu tiên trong đời của tớ là như thế đấy! Dạo này thì tớ ngoan rồi, thích đến trường Kitty rồi, chứ ko còn khóc lóc ỉ ôi như mấy ngày đầu nữa! Vì tớ thấy mẹ tớ nói với bố tớ là: Ỉn đi lớp ngoan hẳn bố Ỉn ạ!
Yêu lắm!
0 comments:
Đăng nhận xét