In's experience in mother's village!

Ỉn thích về quê ngoại, vì về quê con được trải nghiệm bao nhiêu điều thú vị mà con chưa từng biết! Mẹ nói thế cũng không hẳn đúng hoàn toàn, vì con còn nhỏ nên mọi thứ đối với con đều mới mẻ cả. Nhưng mẹ nghĩ, những trải nghiệm thời thơ ấu ở những vùng quê thì thú vị và có ý nghĩa vô cùng! Cũng có thể những người được sinh ra ở thành phố thì không nghĩ như vậy, nhưng đối với mẹ, những kỷ niệm gắn liền với tuổi thơ nơi làng quê sẽ theo mẹ đi suốt cuộc đời. Nó giúp cuộc sống của mẹ có thêm nhiều cảm xúc, nhiều giá trị để mẹ có thể lôi ra "nhâm nhi" bất cứ lúc nào! Chính vì thế, nên mẹ cũng muốn con trai mẹ cũng được hưởng những trải nghiệm thú vị này! Và có vẻ con cũng rất thích mỗi lần về quê!
Về quê, con được cùng bà ngồi bên bếp lửa mỗi sớm đầu đông. Mẹ nhớ vô cùng cái cảm giác ấm cúng bên bếp lửa những ngày đông lạnh giá, khi phải tung chăn vùng dậy để đi học hay đi làm. Vùng ra khỏi chăn là mẹ hay các dì đều chạy ngay xuống bếp để sưởi thêm 1 tí cho ấm vì lúc đó bà ngoại đang nấu cơm. Thích ơi là thích! Ỉn cũng thế, cứ lúc nào thấy bà vào bếp là phải vào theo, rồi ngồi lòng bà, hoặc đòi ngồi riêng một ghế. Rồi cũng đòi bà lấy cho cái que để kều lửa, cũng đòi lấy củi để cho vào bếp cho cháy to hơn. Lúc nào cũng đòi: bà cho Ỉn que! Ỉn đun bếp! Thích lắm phải không con?
Ngồi bên bếp lửa hồng, má con cũng hây hây đỏ, trông như một em bé gái, xinh ơi là xinh! Thực ra, ở quê bây giờ cũng ít nhà còn nấu bếp củi, họ đều đã thay bằng bếp ga và nấu cơm bằng nồi cơm điện rồi. Nhưng nhà ai cũng vẫn còn một gian bếp củi, để mỗi khi cần lại đỏ lửa sưởi ấm những ngày đông! Có lẽ con sẽ nhớ lắm ánh lửa hồng, làn khói bếp làm cho cay mắt, phải không con? Mong là con sẽ yêu quê, yêu những điều giản dị để sống có nghĩa tình!
Về quê, con được đi chân đất, đội nắng để ra vườn sau lấy thóc cho con gà chọi của ông ăn. Con thích con gà lắm! Thỉnh thoảng lại rủ: mẹ ơi, ra xem gà chọi đi! Ra đến nơi là con tự động bốc nắm thóc thả cho gà ăn, xong lại còn đi hái lá cây cho gà ăn nữa. Thế xong rồi cứ đứng đấy mải mê xem gà mổ thóc. Mà về quê con chỉ thích đi chân đất thôi, đúng là "con nhà lông rân". Đi chân đất nhiều đến nỗi mà bàn chân đã to ra lắm rồi! Giống chân "ai đấy" thế không biết! hihi
Và cứ hễ nhìn thấy con mèo đâu là lại: Ỉn bắt mèo, Ỉn bắt mèo! Rồi chạy theo túm lấy em í, mặc cho em Mun cứ ra sức vẫy vùng, ra sức chạy trốn! Ỉn phải tóm bằng được, rồi khệ nệ ôm như thế này đây, xong rồi lại kêu: nặng quá! Mèo nặng quá!
"Em không chạy thoát được đâu!", Ỉn nhất quyết chạy theo để tóm em Mun. Em mèo Mun này sinh sau Ỉn chỉ gần 1 tháng nên "thân" nhau lắm! Làm bạn với nhau từ bé cơ. Giờ cứ khi nào ăn cơm mà có xương là Ỉn nhặt lấy rồi mang ra tận nơi cho em Mun, bảo: xương cho mèo đấy! Ăn đi! Nhưng mà hôm trước con cũng ghét nó lắm cơ! Chẳng là, con thì muốn ngồi cạnh dì Cun để xí xớn mượn cái bút và tờ giấy để vẽ, thế mà em Mun này lại ngồi tranh chỗ mất, đuổi mãi mà em không chịu đi, tức mình, con đá cho em í một cái, thế là em "rơi" luôn xuống đất, hè hè. Thế là mình có chỗ rồi! Không được tranh chỗ với anh không có thì lần sau đừng hòng có xương mà gặm nhá!

4 comments:

Nguyễn Xuân Hoàng nói...

Nhìn anh chàng "lông rân chân đất" tí hon đáng yêu quá!

Nặc danh nói...

Nhìn thấy ỉn chơi với mèo thì lại thấy giống hai chị thế! Hai chị lúc nào cũng đầy ắp các "ký ức" về "Em Un' và "em Meo" ở trên nhà bà ngoại. KL thích "em Đen" ( giống em Mun của Ỉn í) cònML thích " em trắng trẻo". Lúc nào về bà là hai chị em không rời mấy em mèo. Suốt ngày đuổi nhau với mèo thôi. Đang định cuối tuần tới về bà, hai chị em lại tha hồ hí hửng vì được chơi với "các em" đấy...

duyle nói...

Ái dà! Đọc bài experience in village cứ nghĩ là cô nhà văn nào, rất đằm, chín... Đọc đến bài Những câu nói ngộ nghĩnh của Ỉn mới nhận ra chất của em TH..hehe. Đọc mà thấy yêu Ỉn và thấy...yêu luôn cả mẹ Ỉn ...

Nguyễn Xuân Hoàng nói...

Trời, cảm ơn bác "duyle", bác cứ yêu cháu thật nhiều vào, còn mẹ cháu thì có bố cháu yêu là đủ lắm rồi, :-).